AcDieu225
Co Vang amazon Tammy

Free Hit Counters
Web Site Hit Counters

cam-on-anh_TPB (2).jpg

at mui

Một Câu Chuyện… Có Hậu

 

                       Hạnh phúc rất dản dị, là sự chia sẻ yêu thương

                                                                      —- Pierre Corneille

Đào Viên

Câu chuyện mà tôi muốn kể cho quý bạn nghe dưới đây chỉ là một câu chuyện tầm thường, không có gì gay cấn, không ly kỳ, không khích động, có thể hơi nhàm chán nữa. Nhân vật trong chuyện là những con người rất tầm thường, bạn gặp nhan nhản ở mọi nơi, không sang trọng, không sắc sảo, không xinh đẹp, có vẻ hơi lam lũ nghèo khổ là đằng khác. Nơi câu chuyện xẩy ra chỉ là một cái quán ăn nhỏ ven đường, dọc theo một xa lộ dẫn đến phi trường.

Tuy thế, đây là một câu chuyện có hậu.

Cước chú - Bài viết này đã được chuyển ngữ sang Anh văn. Độc gỉa nào muốn đọc văn bản bằng tiếng Anh xin mời vào Trang Ngoại ngữ 

pic
Một quán ăn nhỏ dưới tàng cây

Ngày hôm ấy, cũng như bao ngày khác, trên xa lộ xe hơi các loại chạy hối hả, qua mặt quán ăn nhỏ bên đường, đang núp dưới tàng cây, như để tránh nắng, cái nắng gay gắt của mùa hè. Bên trong, ông chủ quán đã có mặt và đang chuẩn bị đón khách vãng lai. Ông chủ là một người đàn ông, đứng tuổi, mập mạp, ở trần không mặc áo, chắc hẳn vì thấy trời quá nóng.

Bên ngoài, thỉnh thoảng xe hơi vẫn vun vút đi qua.

pic
Một người đàn ông đi lại

Từ đằng xa, người ta thấy một người đàn ông đi tới, đi bên ven đường, gầy gò, mặc quần trắng áo trắng, đầu trần không đội mũ.

Tới nơi, người đàn ông rẽ vào quán nhỏ bên đường.  Ông chủ quán béo mập đang mang một ly cà phê ra đặt trước mặt một người khách ngồi trước bàn nhỏ. Ngước mắt lên nhìn người đàn ông áo trắng tiến vào, như quá quen thuộc, ông không nói gì hết.

Người đàn ông áo trắng, nhìn gần mới thấy đó là một người đã già. Tóc đã bạc gần hết. Râu ria quanh mồm, nhiều ngày không cạo, mọc đầy dưới cằm, vào đến tận cổ cũng đã bạc hết. Ông này chắc phải không dưới 60, đầu lại không có mũ che nắng, gia cảnh hẳn là không khá.

Ông già nhìn cái đồng hồ treo trên tường. Đồng hồ chỉ 12 giờ kém 20, ông tự nhủ: “mình đến như vậy hẳn là được rồi”. Ông chủ cũng chẳng nói gì.

pic
Ngoài xa lộ xe vẫn vun vút đi qua

Ngoài xa lộ xe hơi vẫn vun vút chạy chạy qua, có tiếng còi xe inh ỏi. Bây giờ ông già đã từ trong quán đi ra, đứng trước vệ đường. Ông đã mặc thêm ra ngoài một cái áo mầu đỏ chói; cổ áo, cầu vai, hai túi ngực lại may bằng vải vàng, ai trông thấy cũng phải chú ý, thấy ngay. Ông già cầm nơi tay một cái biển sơn mầu vàng, khá lớn, trên có hàng chữ: “Đây Có Cơm Sẵn Sàng”, mầu đỏ rất nổi, nét chữ rõ rệt.

A! thì ra ông già đã được ông chủ quán ăn mướn đến đứng trước tiệm, dùng biển vàng giơ ra cho mọi hành khách qua đường trông thấy, mời vào nghỉ chân, ăn cơm trước khi lại lên đường.

***

Bây giờ ta thấy từ xa có một chiếc xe hơi đi đến. Ông già vội vã giơ cái biển vàng ra. Người lái xe cho xe đi chậm lại, thò đầu ra, thấy tấm biển vàng. Người này bèn lái xe vào và đậu trước quán.

Ông già lại tiếp tục công việc của mình. Nhìn xuống chân, mới thấy ông già này đi chân đất, không giầy không dép. Đúng rồi, ông già này là một người nghèo khổ đến đây đi làm, kiếm cơm về nuôi gia đình.

Quay lại nhìn nhóm khách hàng mới đến, ông già thấy đó là một gia đình 4 người. Người lái xe, hẳn là người con trưởng, lấy từ trong xe ra một cái “walker” rồi đỡ một người khác, nhiều tuổi, xuống xe, dùng “wakler” chậm chạp đi vào quán. Theo sau là hai người đàn bà. Đây hẳn là mẹ và vợ người lái xe.

Quay trở lại xa lộ, ông già áo đỏ vẫn thấy xe cộ vun vút chạy qua. Trên trời, không còn mây, một mầu xanh ngắt, mặt trời ló ra, nắng chói lọi. Nóng thế này thì đất phải thành như đất nung rồi còn gì. Con chó chạy ngang kia hẳn cũng thấy trời nóng quá nên phải tìm chỗ mát mà nằm.

pic
Ngón chân co quắp, nền đất nóng quá

Ông già đi chân đất, hẳn rất khó chịu, phải đổi thế chân đứng, ngón chân co quắp khỏi chạm xuống đất nung. Tay vẫn đưa cái biển vàng “Đây có cơm sẵn sàng” ra phía trước, mời chào. Nhìn kỹ mới thấy khí trời nóng bức đã bắt đầu hành hạ ông già: mồ hôi đã đọng trên cổ, uớt hết cằm.

***

 Nhưng kìa, đằng xa có người lái xe mô tô – hai cái – tiến đến. Ông già vội đưa cái biển vàng chữ đỏ ra phía trước. Khách là 3 chàng thanh niên còn trẻ, hai người đèo nhau, một người không, rẽ vào quán.

Ông già lại nhìn ra xa lộ tiếp tục làm công việc của mình, dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời, không mũ đội đầu, chân đất, đứng trên đất nung, không giầy không dép. Mồ môi nhỏ giọt trên cằm, trên vành tai.

pic
2 xe mô tô rẽ vào quán, ông già áo đỏ cầm biển vàng đúng ngoài

Một lúc sau, ba chàng thanh niên đã từ trong quán đi ra, mỗi người cầm một chai nước bằng plastic, tiến đến hai chiéc xe mô tô, đậu dưới bóng cây, tán chuyện gẫu trước khi đi. Ông già quay lại trông thấy một thanh niên đang ngửa cổ uống nước ừng ực. Một người khác cầm chai rót nước lên đầu, xoa nước vào mặt cho đỡ nóng. Còn người thứ ba thì uống chai nước gần hết, xúc miệng, phun ra rồi ném mạnh chai nước ra xa.

Cả ba thong thả lên xe, nổ máy rồi lái xe ra xa lộ. Gần tới chỗ ông già đứng, người thanh niên ngồi sau xe quẳng chai nước xuống đất, trước khi xe phóng ra xa lộ. Ông già nhìn xuống, chai nước plastic đãnằm ngay dưới chân, nước đã chẩy ra, thấm nhiều xuống đất, nhưng vẫn còn chút ít trong chai. Hai chiếc xe mô tô phóng đi đã xa. Ông già nuốt nước bọt, thèm uống nước, quay lại nhìn vào quán. Người chủ đang cầm tờ báo quạt cho mát rồi hai tay nhấc một cái bình lên, ngửa mặt uống nước trong bình.

pic
Chẳng còn giọt nào, nước hết sạch rồi.

Ông già cúi xuống, nhặt cái chai plastic lên, ngửa mặt dốc nốt chỗ nước còn lại vào miệng. Đâu có được bao nhiêu. Chắc độ một hai thìa nước là nhiều. Cầm cái chai nước rỗng tuyếch, vẻ mặt tần ngần, ông già lại ngửa cổ dốc chai không vào mồm, để may ra còn chút nước nào đọng lại. Vô ích. Chẳng được giọt nào hết. Hoàn toàn hết sạch.

Ông già vuốt mồ hôi đọng trên mặt, trên cổ, co một chân lên, tránh dẫm chân không trên nền đất nóng hổi, rồi lại co đến chân kia, cũng làm như thế. Trời vẫn nắng chói chang.

***

Quay nhìn ra xa lộ, ông già thấy đằng xa có một chiếc xe hơi mầu đen, trông rất sang trọng đi đến, lái sát mép đường. Ông gìa vội lùi lại cho xe khỏi vướng. tay vẫn cầm cái biển vàng chữ đỏ, giơ ra. Chiếc xe ngưng lại, thấy có vẻ như hơi quá chớn, chiếc xe lùi lại và từ từ rẽ vào quán, đậu ngay dưới bóng cây.

Ông già quay lại nhìn thấy cửa xe mở ra và có một đôi chân nhỏ, đi giầy đỏ bước xuống. Hóa ra đây là một em bé gái khoảng ba bốn tuổi. Cô bé quay ra trông thấy ông già áo đỏ bèn nhoẻn miệng cười, nhìn ông già. Mẹ nó xuống xe và cầm tay dắt con vào quán nuớc. Theo mẹ đi vào, cô bé vẫn quay đầu lại, nhìn ra sau, cười lớn như muốn nói chuyện với ông già.

Ông già thấy cũng vui vui nhưng chẳng nói chuyện gì được, lại quay mặt nhìn ra xa lộ, tay cầm biển vàng chữ đỏ.

Xe cộ vẫn vun vút đi qua. Quay mặt lại nhìn vào quán ăn, ông già áo đỏ thấy em bé đang ngồi ăn cơm với bố mẹ nó, trông có vẻ ngon lành lắm. Ngước mắt lên, em bé thấy ông già đang nhìn mình, nó há miệng cười to, nhìn ông già như muốn bắt chuyện. Ông già thấy vậy hơi mỉm cười, hất cái đầu nhìn nó như thể là muốn nói : “Ta thấy cháu rồi!”. Em bé lại càng cười lớn, giơ tay ra hiệu. Ông già rất thích, lại hất cái đầu nhìn nó mà cười rõ rệt.

Ông chủ quán cũng nhìn em bé, cũng mỉm cười. Ông chủ quán nhìn lên thấy ông già người làm của mình đang quay mặt lại đùa rỡn với em bé, không làm công việc giao phó, thì vẻ mặt đổi khác liền. Ông già áo đỏ thấy vậy, vội quay mặt ra xa lộ, tay vẫn cầm cái biển vàng chữ đỏ. Xe cộ vẫn vun vút đi qua.

Một lúc sau, thấy có tiếng xe nổ máy, ông già quay lại: Hai vợ chồng với em bé đã ăn song rồi. Họ lùi xe ra về. Chiếc xe lùi ra, quẹo sang phải, đuôi xe quay về phía xa lộ, thành ra chiếc xe đậu ngay trước mặt ông già áo đỏ.

pic
Em bé ngồi trong xe biếu kẹo cho ông già

Em bé ngồi cạnh mẹ nó trên ghế trước, thò mặt ra, tươi cười nhìn ông già áo đỏ, tay cẩm một cái gì như một cái kẹo, chìa ra đưa cho ông già. Ông già đến gần, cúi nhìn em bé, thò tay nhận lấy cái kẹo. Xe chuyển động, đi rồi nhưng em bé vẫn quay đầu nhìn ông già, vẫy tay, muốn nói mấy lời từ biệt. Ông già, tay vẫn cầm cái kẹo, cũng vẫy tay nhìn theo em bé ngồi trên chiếc xe đã xa dần.

Ông già mở tay ra xem thì thấy đúng là một cái kẹo bọc trong giấy bóng nhiều mầu trong rất hấp dẫn.

***

 Bây giờ thì trời đã về chiều rồi. Ánh nắng không còn chói chang nữa. Xe cộ vẫn vun vút đi qua, với một tốc độ dường như nhanh hơn. Mọi người như muốn trở về nhà sớm sau một ngày làm việc vất vả.

Ông chủ quán bước ra khỏi quán nhỏ, xốc lại quần áo cho ngay ngắn, nhìn lên cái đồng hồ treo trên tường trước quán. Đã 5 giờ thiếu 15 chiều rồi. Đã đến giờ đóng cửa về nhà.

Ông già áo đỏ bây giờ không còn mặc áo đỏ nữa, trở lại với áo trắng quần trắng như lúc mới đến. Cái bảng hiệu mầu vàng chử đỏ đã thấy để lại trên một cái bàn nơi góc quán. Ông già đứng dưới gốc cây trước quán, chờ đợi…

Ông chủ quán đã bước ra, tay cầm một cái gói khá lớn, đưa cho ông già, không nói gì. Mọi chuyện đã xẩy ra một cách rất quen thuộc rồi, cần gì phải nói. Gói này chắc không phải là gói tiền. Tiền đâu mà nhiều vậy?

Ông già ôm lấy gói giấy trước ngực, cũng không nói gì, bước ra về.

Người ta lại thấy ông già, chân đi đất, trở về con đường cũ mà sáng nay ông ấy đi đến đây để đi làm, kiếm cơm.  Ông già trở về nhà. Xa xa có nhiều cây cối um tùm, chắc đó là một cái làng nhỏ, trong đó có căn nhà nhỏ của ông già nghèo khổ, đi chân đất.

pic
Lại giơ cái biển mầu vàng chữ đỏ ra

Ngày mai trời lại sáng. Rất nhiều phần là người ta lại thấy ông già áo trắng, đầu không mũ đội, chân đi đất, trở lại con đường cũ, đến quán ăn nhỏ bên đường, lại mặc cái áo đỏ, cổ áo, túi áo may bằng vải vàng, lại cầm cái biển vàng chữ đỏ “Đây có cơm sẵn sàng” giơ ra cho khách lái xe qua đường trông thấy, mời gọi không một lời, dưới nắng hè chói chang, không giầy không dép, chân không, đứng trên nền đất nóng bỏng, để rồi được lãnh một gói mang về khi song việc về chiều./.

***

Câu chuyện đến đây là hết à? Sao nói là câu chuyện này có Hậu. Hậu đâu?

 Thưa các bạn, cái Hậu của chuyện này ra sao, quý bạn phải nhìn tận mắt mới thấy hay. Xin mời quý bạn xem lại câu chuyện trong mẩu video clip dưới đây. Đoạn cuối cùng là cái Hậu của câu chuyện tôi vừa kể đấy.

Ấn độ cùng với Trung Quốc là hai nước đang phát triển lớn nhất Á Đông. Cả hai nước, về phương diện khoa học, kỹ thuật đều đã đạt được những thành tựu đáng kể. Cả hai đều ở trong cái “club Nguyên tử” gồm 8 nước là Hoa Kỳ, Nga, Anh, Pháp, Pakistan, Ấn độ, Trung hoa, và Bắc hàn, nếu không kể Israel (Do Thái) mà nhiều quan sát viên cho rằng đã có bom nguyên tử.

 Tuy nhiên về phương diện kinh tế và xã hôi, Ấn độ và Trung Hoa chưa đạt được những chỉ tiêu – thường đo được qua những chỉ số (index) như  thu nhập theo đầu người (GDP per head), chỉ  số  Phát triển con người (Human Development Index), tỷ số dân biết đọc/viết (adult literacy), tỷ số đô thị hóa (urban population), nạn tử vong trẻ em (infant mortality rate, per 1000), – để có thể gọi là những nước tiến bộ, phát triển.

 Dưới đây là một vài con số để  có một ý  niệm so sánh 3 nước: Ấn độ, Trung Hoa và Việt nam cùng con số của quốc gia phát triển nhất Thế giới.

                                            Ấn độ     Trung hoa   Việt Nam  Cao nhất/ nước)

- GDP per head (2011)     $3,608    8,288        $3,326   ($88,22/Luxbrg)

-Human Develop index      0.54       0.87            0.93       (0.43  / Norway) 

- Adult literacy                     74.%       95.%           95.0%   (98.9 %/Canada)

-Urban popul rate               31.%       49.9%        28.%      (99.0% Belgique)

- Infant mort. rate         60.82         24.63          24.26    (2.60 Singapore)

up

AcDieu
Google Search:       

Tin vui

Tin Buồn

Bài Củ

01-2015

12-2014

11-2014

10-2014

09-2014

08-2014

07-2014

06-2014

05-2014

04-2014

03-2014

02-2014

01-2014

RFI
Nguoi_Viet
RFA
Quan_Su_VNCH
Quân Sử VNCH
Voa_tieng_Viet
BBc_Tieng_Viet
Dan_lam_bao

TIME