AcDieu225
Co Vang amazon Tammy

Free Hit Counters
Web Site Hit Counters

Ac Dieu

ImageProxy.gif

Ông đạo đất kén rể

 

Xuân Tước

 

Vùng bờ biển Hà Tiên, Rạch Giá có mấy nơi còn được gọi là Hòn như Hòn Chồng, Hòn Me, Hòn Sóc, Hòn Đất. Và ông Đạo Lém về thủ Hòn Đất từ hơn 10 năm nay và tự xưng là Ông Đạo Đất.

 

 Sáng nay vừa mở cửa am là ông Đạo thấy một chàng trai mặc áo xám, tay mang tay nải ra mắt. Cậu ta vái ông Đạo một cái, rồi nói:

- Bạch Thầy, con nghe danh Thầy từ lâu, nay mới đến ở cùng Thầy để học đạo, xin Thầy chấp nhận. Ông Đạo nhìn chàng trai từ đầu đến chân, rồi gật đầu:

 

- Được, ta nhận con làm đệ tử vì con là người đầu tiên đến thọ giáo với ta. Nhưng nhà ta có con gái còn trẻ ở tuổi cập kê, nên con không thể chung đụng được. Con phải cất một cái am nhỏ mà ở riêng bên ngoài. Chỉ khi nào có lễ, hay lúc Thầy chữa bịnh thì con mới được đến để phụ giúp Thầy.

 

 Con gái út của ông Đạo lúc ấy đứng kế bên nói:

- Con trông anh nầy mặt mũi trắng trẻo dễ thương, chắc là học được, đó cha.

 Ông Đạo gật đầu:

 

- Đúng, cha đã xem tướng, thấy nó là con nhà hiền đức và tài mạo có thừa...

 

 Chàng trai khẻ nở một nụ cười. Chàng gởi cái tay nải vào phòng ông Đạo, rồi mượn một cái chéc đi ra rừng đốn cây về cất am cho mình. Và chỉ một ngày hôm ấy, anh đã cất xong một cái thảo am. Đến tối, anh sang am lớn giúp Thầy làm lễ.

 

Trong am của ông Đạo không có bàn ghế gì hết. Ở giữa là một khối đất lớn, trên có tượng ông Thần Đất và ông Thổ Địa. Ông Đạo nói:

- Đây là ông Thần Đất là người cai quản hết địa cầu nầy. Việc gì trên mặt đất đều do ông quyết định. Còn đây là ông Thổ Địa, người trấn giữ vùng Hòn Đất nầy. Hai ông là hai vị thần tối cao mà Thầy đang thờ. Con hãy làm lễ ba lạy ra mắt hai vị thần đi.

 

 Chàng trai quì xuống, lạy ba lạy, rồi đứng lên, khoanh tay hầu. Ông Đạo nói:

- Đối với Thầy, cái gì cũng do đất mà sinh ra. Thế nên Thầy không có bàn ghế, giường tủ gì hết, mà nằm trên đất để hành đạo. Con mời khách thập phương vào đi.

 

 Một người đàn ông từ bên ngoài bước vào, tay bưng một cái dĩa bên trên có một con gà luộc. Ông ta nói:

- Bạch Thầy, con đau bụng kinh niên, muốn xin Thầy cho thuốc để được lành bịnh.

 

 Ông Đạo Đất cầm tay ông ta, bắt mạch, rồi nói:

- Đệ tử bị ma quỉ quấy rầy trong bụng, để ta làm thuốc cho uống thì khỏi liền.

 

 Nói xong, ông Đạo móc một cục đất nền nhà, nhồi lại thành viên rồi đem nướng trong lò lửa để cạnh bên. Xong, ông rót nước vào một cái chén, bỏ cục đất vừa nướng xong vô chén. Ông đọc thần chú lâm râm, rồi nói:

- Linh hiệu, linh hiệu ! Xin Thần Đất phù hộ cho con...

 

 Nói rồi, ông bỏ hòn đất vào ly. Nước sôi sèo sèo. Nước vừa hết sôi là ông trao chén cho chàng trai bảo uống.

 Anh chàng uống một hơi hết chén nước, rồi bước ra đứng cạnh bên ông Đạo.

 

 Hai người đàn bà bước vào, và nói:

- Chúng con kinh nguyệt trồi sụt bất thường nên lấy chồng mấy năm mà chưa có con. Xin ông Đạo cho uống thuốc giúp chúng con được điều hòa kinh nguyệt và sanh quí tử.

 

 

Ông Đạo mỉm cười, gật gù:

- Được, ta sẵn thuốc rồi đây.

 

 Nói xong, ông đưa tay ra ngoài cửa sổ, ngắt mấy lá cây, vò nát và bỏ vô một cái chén. Ông bảo:

- Hai con hãy uống nước lá cây của Thầy là sẽ được điều hòa kinh nguyệt và có con.

 

 Hai người đàn bà bưng chén nước lá cây lên, mỗi người uống một nửa. Ông Đạo nói:

- Theo ta thì cái gì cũng do đất mà ra. Cây mọc từ dưới đất lên, ăn phân của đất. Thế nên lá cây trị được bá bịnh, các đệ tử đừng có lo.

 

 Hai người đàn bà xá ông Đạo một cái, móc hồ bao ra, trao cho ông một số tiền. Ông nhận tiền để lên bàn thờ Thần Đất, rồi lâm tâm cầu nguyện.

 

 Lại thêm mấy người nữa đến dâng lễ vật và cầu Thầy bói quẻ hay chữa bịnh. Chàng đệ tử đứng bên âm thầm học nghề của Thầy. Cô Út, con gái của Thầy, lo dọn trà mời khách. Cô gái rất đẹp, miệng cười có duyên. Chàng đệ tử nhìn cô không chớp mắt. Lúc sau hết lễ ra ngoài, nó hỏi cô:

 

- Em mấy tuổi rồi, có chồng chưa, hả em?

 

 Cô Út e thẹn cúi đầu, rồi nói:

- Em chưa có chồng. Mấy hôm nữa thì Thầy em mở cửa kén rể?. Chàng trai hỏi:

 

- Anh dự có được không?

 

- Được chớ. Nhưng phải qua một cuộc thi. Cha em chỉ muốn kén rể tài kiêm văn võ.

 

 Ba hôm sau là ngày mùng một. Ông Đạo mở cửa am kén rể. Con trai từ các nơi về dự cuộc thi. Thoạt đầu, ông Đạo nói:

- Thầy ra câu đối ngắn, các con phải đáp cho mau mới được chấm đậu. Câu đối của Thầy là:

 

 Ông Đạo Đất ngồi trên đất.

 

 Các cậu thanh niên gải đầu, ấp úng. Nhưng chàng trai đệ tử của Thầy đối liền:

 

 Con chim trời bay lên trời.

 

 Ông Đạo vỗ tay khen:

- Hay lắm! Hay Lắm! Con đã được chấm đậu về câu đối ngắn rồi đó. Nhưng đối con chim với ông Đạo là đối xược, con hiểu chưa?

 

 Chàng đệ tử xá Thầy một cái, rồi bước ra. Xong ông Đạo nói:

- Giờ ta thi kể chuyện. Cậu nào kể chuyện hóm hỉnh nhứt thì được chấm đậu.

 

 Một cậu trai áo dài khăn đóng chỉnh tề bước ra. Cậu kể chuyện:

 Xưa có nhà thợ nhuộm kia có cô gái đẹp mà lẳng lơ. Thế nên cô ta bị đâm thủng nhiều lần trước ngày sắp sửa lên xe bông. Ông thợ nhuộm bèn nghĩ ra một cách; trước khi con gái lên xe hoa về nhà chồng, ông trao cho cô một cái túi, đinh ninh là dùng phẩm đó để đêm tân hôn cô đánh lừa được chú rể.

 

Đêm đó cô gái động phòng hoa chúc bình yên. Nhưng sáng ra coi lại, chú rể tá hỏa tam tinh: Máu trinh đâu không thấy, chỉ thấy máu phẩm xanh đầy giường.

 

 Ông suôi trai giận lắm, đầu đơn kiện với quan huyện địa phương, bảo rằng cô gái đã mất trinh trước khi về nhà chồng. Ông suôi gái mạnh dạn cải:

- Dạ, xin quan lớn xét lại cho tôi nhờ. Phàm thì trong đêm động phòng, cô dâu bị mất trinh thì chảy máu đỏ. Nay chú rể làm mạnh quá khiến con gái tôi bị giập mật xanh dờn. Vậy là phải bồi thường, chớ thưa kiện gì được nữa.

 

 Quan huyện cù lần gật gù cho là phải và bảo nhà trai phải đền bù.

 

 Nghe xong câu chuyện, ông Đạo Đất cười xòa:

 

 Hay lắm! Nhưng ám chỉ con gái ta mất trinh thì không được!

 

 Sau đó là cuộc thi đấu võ. Mấy chàng trai khoe đã học võ Thiếu Lâm bên Tàu, võ Tân Khánh ở Biên Hòa, hay võ Bình Định ở Trung Kỳ đều xăn tay ra tỷ thí. Các cậu đánh nhau túi bụi, rồi ông Đạo xử huề. Đến cuộc thi văn chương thì gay go hơn. Mỗi chàng ứng viên phải làm một bài thơ nói về ông Đạo Đất. Các chàng trai dốt nát đành chịu thua. Nhưng một cậu ăn mặc bảnh bao bước ra, nói:

 

- Con xin đọc bài thơ của con đây:

 

Ở Hòn Đất có ông Đạo Đất

 Bói Thiên, bói địa đều trật lất

 Thiên hạ về đây cũng khá đông

 Bịnh gì ông cũng chữa bằng đất

 Gặp thời, ông muốn kén rể hiền

 Nhưng xem cho kỹ toàn lấc cấc

 Coi chừng bợm bải với điếm đàng

 Cõng con gái ông mà chạy mất

 Mọi người vỗ tay, khen hay làm ông Đạo đỏ mặt tía tai. Ông thét lên:

- Ra ngay, ra ngay! Kỳ nầy ta chấm rớt hết!


 Các chàng trai cười sặc sụa bước ra ngoài.

 

 Chàng đệ tử kéo tay cô gái Út của ông Đạo về am riêng. Anh hỏi:

- Mình ra đi thì phải có tiền. Em biết cái hủ tiền của ba em để chỗ nào không?

 

 Cô gái cười, nói:

- Để đó cho em. Ổng bỏ tiền và vàng bạc vô một cái túi, rồi ổng cẩn thận bỏ túi ấy vào một cái lọ cổ đặt bên chỗ ổng nằm ngủ. Để em trở vô nhà, lấy túi bạc, rồi chúng mình ra đi.

 

 Cô gái ông Đạo vô nhà. Không lâu sau thì cô ra, vai mang túi bạc kè kè. Bao nhiêu tiền bạc, vòng vàng thiên hạ dâng cúng cho ông Thầy đều bị cô gái Út lấy hết, cuốn gói theo trai. Chàng đệ tử kéo tay cô gái, ôm chặt lấy cô và hun mấy cái:

- Trời, em giỏi ghê! Chắc mình về Phú Quốc sẽ giàu to. Anh định mua một sở tiêu bên đó để tụi mình làm chủ.

 

Cô gái cười ngặt nghẽo:

- Em có một câu đối dài tặng anh, đối được thì mình nhổ neo. Rồi cô đọc:

 

 Ông Đạo Đất xứ Hòn Chông, hồn cô Hai, xác biết bay về Rạch Giá.

 

 Chàng đệ tử kéo cô nàng vào sát bên mình, và đối ngay:

 

 Chàng bợm bải xứ Hồ Tiêu, cõng cô Út chạy mất tiêu ra Phú Quốc

 

 Cô gái cười khúc khích, nói:

- Đối không chỉnh, nhưng tài thì cao, em chịu thua anh rồi đó!

 

 Chàng bợm bải bê cô gái xuống thuyền, giong buồm chạy về Phú Quốc. Ra khơi, anh chàng cột dây lèo, rồi chui vô khoang thuyền. Đêm đó, họ động phòng dưới ghe.

 

 Ông Đạo Đất chỉ còn một chiếc ghe buồm, có muốn đuổi theo cũng không được.

 

 Ông đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Mảnh trăng lưỡi liềm nhỏ xíu treo lơ lửng trên nền trời. Nhưng con chim trời đã bay mất rồi, còn đâu!

 

 

 

AcDieu

Tin vui

Tin Buồn

Bài Củ

06-2014

05-2014

04-2014

03-2014

02-2014

01-2014

RFI
Nguoi_Viet
RFA
Quan_Su_VNCH
Quân Sử VNCH
Voa_tieng_Viet
BBc_Tieng_Viet

TIME