AcDieu225
Co Vang amazon Tammy
World Maps

Free Hit Counters
Web Site Hit Counters

Ac Dieu

ImageProxy.gif

SỐ ĐỎ & ĐẺ BỌC ĐIỀU

Phương Đìền Quyên

 

Chế độ chưa kết thúc mà đời người 38 tuổi âu lo

[Vinh danh tuổi trẻ đấu tranh kiên cường tại ViệtNam]

 

Con người may mắn ngoài sức tưởng tượng thì được đời cho là có số “đẻ bọc điều.” Tôi cố tránh không dùng tựa của cuốn tiểu thuyết “Số Đỏ” để khỏi diễn đạt lẩm cẩm/tầm phào giữa hai từ ngữ hán-nôm là “đỏ” như “điều” cần phải giải thích.

 

Xuân Tóc Đỏ là một nhân vật mất dạy điễn hình kinh niên của nhà văn/báo Vũ Trọng Phụng [1912-1939] dựa trên xã hội thật sinh động lúc bấy giờ [và cũng hư cấu thêm] giữa thế kỷ 20 thời Pháp thuộc ở miền Bắc - cho đến giai đoạn đánh cho Mỹ cu-út Ngụy nhào-o” gần cuối thế kỷ 20 ở Nam thì cũng y chang như cùng một “ấn bản/edition” dẫy đầy sự trùng hợp từ A đến Y. Ta thử so sánh hai vai thập ác riêng rẽ này của mỗi “ê-đí-shần'” giữa 2 từ ngữ “đỏ & điều” đã và đang kết hợp nhau để làm đủ trò múa rối vô-lương-tâm/liêm sĩ... trong hệ thống gia đình trị của 'hột giống đỏ cộng sản!'

 

***

Tuy nhiên, giữa hai giai đoạn này việc sử dụng “văn hóa xưa” của Xuân Tóc Đỏ chỉ có tánh cách thủ lợi riêng tư cho cá nhân. Còn việc hành xử “ ’văn hóa’ sau năm 1975” (tạm gọi là “văn hóa”) thì “đại trà lắm điều ác độc thất nhân tâm! Vì nhân vật Số Đỏ chỉ ăn hại/thu lợi của người khác trong cộng đồng làng xóm cho một bản thân. Trong khi đó thì Xã Hội Chủ Nghĩa là một tập hợp đảng viên đầy kịch tính” đồng nghĩa với “nói láo theo tuồng” khắp cả nước, và các lãnh tụ chánh trị này lấy sự mỵ dân [demagogy] cho dân chúng “ăn bánh vẽ,” tạo ảo tưởng căm ghét…” để dụ 99% người nghèo đấu tố lớp giàu để phe cộng hưởng thành quả cách mạng là “dân vô học vẫn làm được kinh tế…” Đó chính là giai đoạn “khu đen tiền chiến” lên ngôi hoạt động tâm lý chiến cho đến nay.

 

***

 

Trước đó thì CS huy động dân chúng lật đổ quân chủ “ăn trên ngồi trước ngai vàng” để làm điểm tựa xua quân tiếp cho “trâu đánh!” Đến khi thành công thì nhóm lãnh đạo/tụ này tự cho mình có “số đỏ” rồi họ cho tập trung những thủ thuật ma đầu của các triều đại ác ôn trước để “đám ăn theo” là đảng viên học tập nhuần nhuyễn truyền thống cha truyền con nối thành một thứ độc địa - bất khả xâm phạm hơn. Và chúng cứ “ngồi chồm hổm” trên thân xác ốm o của đồng bào “ăn vạ… kể công” - còn thành phần [cựu bộ đội cũng là lớp bị lừa] đã lợi dụng rồi thì “sống chết mặc bây/tiền thầy bỏ túi…” khi không còn có ích gì cho chế độ tiến lên “chủ nghĩa xạo thêm thì tổ chức/đảng cho lớp này vào “bọc ny-lon đen tái chế” [bằng cách tịch thu đất lại lúc nịnh lòng yêu nước đã cấp phát] để chôn cho dễ! Ô hay! Người cộng sản không tôn giáo nên chỉ yêu mình chớ đâu có tim nghĩ đến tha nhân. Vì họ nghĩ yêu người là sa vào tôn giáo!” Không thương ai chắc ăn! Vì thế họ phấn đấu vào “đảng/tổ chức” với câu nhật tụng:“Thà mất đất nước chớ không để mất đảngL!”

 

***

Vì thế toàn dân “nói lái” theo tiêu đề “giải phóng…” là câu lộng ngôn của cộng để “phe phẩy/rủ ren/đánh lừa” dân tộc làm cách mạng để chúng dễ hợp quần đấu tranh trong việc giành ăn với quân chủ! Cho nên bàng dân thiên hạ thấy sờ sờ, sau khi thành công thì chớp bu CSVN quyết tâm bán đất cho Tàu để có chỗ dựa lưng/địa vị. Đó là chánh sách “đổi mới” không còn giữ gìn đất nước tổ tiên mà “kiếm tiền” là ưu tiên#1: “trả thù những năm đói khổ ở Bắc!” Còn đảng viên với nhau thì kết nghĩa làm “tai mắt thông gia giữa các cô chiêu cậu ấm để thành mạng nhện cửa quyền” với mưu mô quy hoạch đất đai [cho dù “mọi thứ (theo lý thuyết) đều của dân” nhưng “ông chủ” là nhà nước “quản lý” thì cách sao cục cựa được] - cứ đuổi cổ những chỗ ở của dân để bán đất cho tài phiệt lấy tiền chia nhau cao ngẩng mặt/phè phỡn... là (theo cộng sản nay) ta giàu. Tiền/dollars nhiều quá, trong nước cất không ổn/thiếu chỗ chứa - vẫn chưa kể việc còn đáng sợ nữa là... nếu đảng viên khác bị hỏi tội thì... “thành cháy vạ lây”,trước sau gì cũng đến phiên ta bị truy… nên kíp kíp tìm cách bôn tẩu để hạ cánh” cho an toàn bằng cách “đầu tư ra hải ngoại. (Cách này phải làm sao cho khéo chớ không ổn đâu. Vì đồng dollar có câu bùa/chú để trị yêu/quỷ/mafia: “In God We Trust” nên không thể “giặt sạch!” Nếu anh/chị cộng dùng tà đạo/lương lẹo/vô đạo đức thì chịu phép! Chỉ tội cho nước ViệtNam thôi. Công lao cha ông dựng nước giờ phải mất phần biển Thái Bình Dương vì cái lưỡi chó điên của Tàu Khứa/Khựa!) Hèn chi tượng Đức Trần Hưng Đạo đặt ở bến Bạch Đằng, SàiGòn luôn tay chỉ về phía biển. Trước là tưởng Ngài bảo cứ vượt biên, sau này mới biết là Ngài ám chỉ mất biển! Vì lòng dân hận/ghét nên “quang vinh tàn phai” [faded glory] rồi & lộ dần Bắc thuộc! Tội nghiệp sinh viên/thanh niên/bloggers trong nước phản kháng chánh phủ bất bạo động thì vào tù. Giờ cửa tù mở ra như nấm... cửa trường dần khép lại.

 

***

Hiện nay “tư sản đỏ” biết hết nên co rúm lại, nhìn quanh chỉ có “đế quốc” xưa còn bảo đảm chơi fair;” nên câu tuyên truyền nói qua cửa miệng vẫu răng hô vì ăn độn: “đánh cho Mỹ cu-út Ngụy nha-ào” của thuở xưa giờ như lời nguyền lại vận vào đời họ” - cứ bám/hám như heo thì bội thực - toàn dân “cách mạng lại” chết cả lò bát quái. Vì thế cho nên đại cán/đại gia có chức/có quyền vì nghĩ Mỹ-Ngụy vẫn còn nợ máu” nên giờ chúng hăng say “đuổi giặc quá đà!” Nên họ cố rượt theo… thành lố sang bến bờ Hoa Kỳ mới thấy nước này “hoành tráng” quá… “Bác ui” – nên họ muốn “ghé vai đầu tư kiếm chút cháo” được ở lại để các đồng chí khác không ai biết. Và cũng vì thế, các đảng viên đại gia ghìm ghìm nhìn nhau cố tìm “bãi an toàn” để đem dollar “chạy giặc giữa các đồng chí” thì thắp thoáng trên mây chỉ có American Airlines...! Còn những chiếc Sing. chiếc Mal. lững lờ như trêu chọc khác thì nghi ngờ lắm! Biết đâu năm xui, tháng mạt bị ”sự cố” đầy trời như 'tọt-na-đô/thun-đờ-stọt' thì chỉ có húp cháo rùa! Rốt cuộc, đồng dollar bình thường thì không nói gì - còn cái thứ biễn lận/ăn chận/ăn quịt/ăn cướp/ăn cắp/bán đất/lường gạt... chết tiệt đó Chúa cũng bắt quay về chủ in bạc ở Washington DC để xây dựng đất nước Hoa Kỳ dưới các dạng “đầu tư” khác. Cho nên người Mỹ gọi là “đồng dollar xoay tròn!”

 

***

Thế mới biết: chế độ XHCN như đứa con của gã hành khất đi xa về kiêu ngạo, miệng bô bô ba xạo/láo khoét, hoang đàng - rồi phung phá/dối trá... mót được mớ lý thuyết đường phố của kẻ cướp chợ “vô đạo/vô luân” cứ nghênh ngang về nhà bắt cha mẹ phải dẹp bàn thờ tổ tiên, bán đứng đất đai theo ý chúng để tiêu xài phù phiếm, và hãnh diện tạo dựng cơ nghiệp của mình bằng cách ăn bám” thân xác đất đai tổ tiên. Chẳng may, nước ViệtNam là nạn nhân cuối cùng của mớ lý thuyết ba trợn/bọt bèo này trước khi biết “côm-rát” nguyên thủy cấp cao Nga-la-tư ở điện “Krem-Linh” của chúng lục lại đống hồ sơ đầy vi-rút lặng lẽ đem chôn sợ sang độc ung thư nữa L!

 

***

Thôi thì cũng đành vậy thôi! Ở đời cũng không thiếu con cái hại cha hại mẹ! Chúng tuy biết bị “con si/con mị” (ma chết lần nữa) ở Ba Đình lảm nhảm lúc chúng cầu cơ: “các đồng chí muốn thay đổi lô-gô búa liềm ở Lê-nin-grát thành lô gô “nhất tinh đỏ” (cờ đỏ 1 sao) thì khẩn trương đánh đổi, rồi thu vén tiền bạc chuồn lẹ trước khi “nhân dân ta cách mạng lại” thì tuyệt lộ cả lò... (quái thai) này! Có nhìn thấy Ai Cặp/Á Rập độc tài vướng vào cách mạng mùa xuân đó không?

 

***

Vì thế cho nên các “com-rát” ta yêu & thích cái thứ tạm gọi là (so called) “ ’văn hóa’ sau 75” đầy tội lỗi/sai lầm [favorite mistakes] mà thích ứng dễ sử dụng để trở thành “tư-bản/tư sản đỏ” gần 40 năm thanh bình hưởng hương hoa trà quả lộc-cách-mạng”[gồm các loại nọc độc của phong kiến/độc tài chế biến lại cho thích hợp với “chế độ hổ mang”] mà đôi lúc trong ước mơ chiêu hồi” phải đi chiến trường B vì sợ/oải/lạc... cộng thêm cái đói xanh xao giữa rừng Trường Sơn nên bộ đội cũng chưa thể biết để hình dung được câu “phúc hề hoạ sở phục” [trong phúc còn ẩn họa] của lão “mị/si” râu ba chòm chưa kịp tiết lộ hết vì hôm đó gió mưa sấm chớp... như sắp đánh sập lăng; lại bị công an đi tuần bài trừ mê tín dị đoan nên “lão Khiếu” phải thăng nhanh xuống 9 tầng hell! Người biết lẽ phải thì thầm - theo ông thì giải phóng “cái khổ” nào!?

 

***

Người về thăm quê hương được hỏi cuộc sống xa xứ như thế nào? Họ thật tình không giấu diếm. Có người vì tuổi cao, mất sức/bịnh tật nên chánh phủ Mỹ cho hưởng phúc lợi xã hội. Tháng tháng tiền tự động được gởi vào trương mục nhà băng của người thụ hưởng. Đau ốm có thẻ đi khám bác sĩ để mua thuốc [chánh phủ trả]. Tiền lãnh không đủ xài thì xin thêm foodstamp... Thích thì mỗi sáng lái xe đi uống cà phê/shopping tùy ý. Và khi chánh phủ thấy người hưởng welfare lấy gì có 'cờ-rê-đít' mua phone để bù khú với bạn bè/gọi 911 thì chánh phủ tự động cho cái cell phone với 250 phút free tán gẫu.

 

***

Vì thế, người đi chu du khắp thế giới thấy không đâu sống thoải mái/tự do đầy tính nhân bản bằng Hoa Kỳ. Vật dụng/đồ dùng mua rồi không thích cứ trả lại tự nhiên. Vào dịp lễ là tất cả các siêu thị đều sale hàng giảm giá để cạnh tranh đồng thời cũng để cho giới nghèo có dịp tiêu dùng những thứ hàng trước đó khó có tiền mua. Tuy vậy, tuổi còn trẻ [trả nợ xã hội] thì làm nhiều giờ và cực hơn bất cứ dân nước nào trên thế giới mới có đủ/nhiều tiền để an hưởng lúc về hưu. Con trẻ còn tuổi đi học thì theo chính sách “no child left behind” [nếu cha mẹ không muốn rắc rối với cảnh sát khi thấy giờ học mà đứa nhỏ còn lêu lỏng ở nhà] - cho đến 18 tuổi thành nhân có quyền thoát khỏi sự kềm chế của gia đình - hoặc đi học tiếp. Cho nên người tỵ nạn cho Hoa Kỳ là một đất nước có nhiều cơ hội để thành công nếu chịu khổ/khó lúc ban đầu.

 

***

Và nơi đâu có tai ương/đói khổ/bệnh tật đều réo gọi sự giúp đỡ của nước Mỹ. Và cũng vì người dân và chánh phủ nước này có thói quen giúp đỡ cộng đồng tha nhân thế giới. Chẳng hạn như nhiều nhà tài phiệt sắp về hưu, thấy gia sản mình như vầy cũng đủ rồi, và họ chỉ chia gia tài cho con cái một phần vừa đủ [để tự lập thân chứ không dư] làm vốn tương lai - phần còn lại họ hiến/tặng cho các cơ sở vô vị lợi (non-profit organizations] để các cơ quan này giúp đỡ người nghèo khắp nước hoặc để các cơ quan chuyên môn nghiên cứu khoa học/thuốc trị bịnh để thăng tiến trần gian. Và cũng vì có tấm lòng vị tha như thế nên họ thường vô tư và tự hào sự chia cơm xẻ áo cho cộng đồng khắp thế giới. Trong thâm sâu “thi ân bất cầu báo” đó, tâm linh họ sáng rực với ơn thiên thượng ban phước trên đồng US dollar lưu danh bốn chữ In God We Trust.” Có nghĩa cho dù ai có ăn bẩn/ăn chận/ăn cắp/ăn quịt để làm của bất chính/lương... hay dù giấu đút cách mấy mà vô đạo/vô tâm chỉ biết riêng mình thì đồng dollar cuối cùng cũng theo Chúa về lại Hoa Kỳ để phát triển đất nước này dưới các dạng đầu tư.”

 

***

Cho nên trong kiếp tha hương của người Việt với cái họa bị cộng sản chiếm đoạt tất cả; cũng còn may là nước sở tại cho họ được “đẻ bọc điều” để bổ túc thêm vế sau cho đầy đủ ý nghĩa của vế trước là “họa hề phúc sở ban” [trong họa còn ẩn phước] cho người hiền gặp điều chẳng may.

 

Và này bạn tôi, ở đâu chẳng có điều nghịch lý/trái ý là lẽ đương nhiên của xã hội loài người. Trong thiên nhiên, con chim còn đánh nhau! Mỹ cũng không 'pợc-fét!' Bạn chỉ nên học những điều hay. Vậy thì bạn tôi, đôi khi gặp những điều bất như ý ở đây thì coi như bạn ăn tô phở, lỡ tay xịt nhiều tương ớt làm cho mắt mũi cay... hít hà chốc lát. Đâu gì ầm ĩ! No problem/big deal at all! Phải không bạnJ?

 

 

 

up

AcDieu

Tin vui

Tin Buồn

Bài Củ

07-2014

06-2014

05-2014

04-2014

03-2014

02-2014

01-2014

RFI
Nguoi_Viet
RFA
Quan_Su_VNCH
Quân Sử VNCH
Voa_tieng_Viet
BBc_Tieng_Viet
Dan_lam_bao

TIME