AcDieu225
Co Vang amazon Tammy

Free Hit Counters
Web Site Hit Counters

Khách viếng thăm

Translate

Powered by Translate

cam-on-anh_TPB (2).jpg

Sự thật đời tôi / Trung Tướng Trần Văn Minh

Tác giả : Trung Tướng Trần Văn Minh

pic

Trung Tướng Trần Văn Minh

Để tôi kể bạn nghe về sự thật của tôi. Đó không phải là sự thật về bất cứ sĩ quan hay ông tướng ông tá người Việt nào. Nó không phải là sự thật về một chính khách người Việt nào. Nó chẳng là sự thật về gia đình tôi hay bạn bè tôi.

Nhưng nãy giờ tôi đang nói về sự thật của tôi. Đó là những gì tôi đã thấy và tôi đã tin. Đó là sự thật của tôi. Câu trả lời cho thảm kịch thất trận của miền Nam Việt Nam thật đơn giản. Nó có thể tóm gọn với hai chữ “không đủ”. Chúng tôi không có đủ tiếp liệu trong những tuần cuối cùng của cuộc chiến. Và chúng tôi không có đủ lính. Chỉ có thế. Đó là toàn bộ vấn đề. Không đủ.

Báo chí Mỹ nói là chúng tôi thất trận vì chúng tôi tham nhũng. Tôi không chối là đã có tham nhũng tại Việt Nam. Có. Có tham nhũng trên thị trường, trên chính trường và trong một vài đơn vị quân đội. Nhưng dứt khoát không có tham nhũng trong Không Quân. Những người lính không quân tin vào Tổ Quốc Không Gian, và họ tin cậy cấp chỉ huy. Không có chuyện tham nhũng nơi các sĩ quan quanh tôi.

Vấn đề sinh tử là chúng tôi không còn cơ phận và cũng không có nhiên liệu. Chúng tôi bị thiếu hụt nhiên liệu trong những ngày cuối cuộc chiến. Vì vậy mà chúng tôi không thể cất cánh. Không lực chúng tôi bị nằm ụ dưới đất. Thế mà người Mỹ, có computer với đầy đủ dữ kiện. Họ nói rằng chúng tôi có đủ. Họ cả quyết là chúng tôi có đủ nhiên liệu và đồ phụ tùng. Họ cả quyết trên cơ sở chính trị. Họ không cả quyết trên cơ sở thực tế.

Tất cả những gì chúng tôi cần đến là tiếp vận. Có tiếp liệu mới đánh đấm được. Khi mà hàng tiếp liệu không được chuyển giao, thì tinh thần chiến đấu của sĩ quan và binh lính chúng tôi sẽ xuống thấp. Ai cũng thấy là đồ tiếp liệu đang cạn kiệt. Họ biết chúng tôi sẽ hết sạch. Và khi họ thấy như vậy, họ sẽ biết là chúng tôi đang bị đồng minh thân thiết bỏ rơi. Và rồi họ sẽ mất sạch tinh thần chiến đấu. Tôi chưa bao giờ nghĩ là đồng minh sẽ lừa dối và bỏ rơi chúng tôi. Tôi nghĩ đến Bá Linh và Đại Hàn khi nghĩ đến các giải pháp của người Mỹ. Và tôi thấy người Mỹ đã bảo vệ họ. Tôi nghĩ là chúng tôi, là tiền đồn của thế giới tự do, rồi cũng được bảo vệ như thế. Đại sứ Graham Martin nói đi nói lại là Mỹ sẽ không bao giờ bỏ rơi chúng tôi. Ổng nói là chúng tôi nên tin như thế.

Những gì đã xảy ra vào phút cuối đã như một vài người Mỹ đã nói trước. Chúng tôi thua trận nhanh hơn Bắc quân có thể thắng. Đúng vậy. Tôi coi sách lược của Tổng Thống Thiệu là bỏ rơi vùng cao nguyên sau khi mất Ban Mê Thuột là một chiến thuật hay. Nhưng nếu chúng ta được tiếp vận hợp lý, thì tinh thần chiến đấu của chúng ta vẫn còn, và chúng ta có thể tái phối trí quân đội để tiếp tục chiến đấu.

Khi Tổng Thống Thiệu từ chức vào ngày 21 tháng Tư, tôi đã nghĩ đó là dấu hiệu lạc quan. Tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ có những thỏa ước mới, những chế độ mới. Phó Tổng Thống Hương trở thành Tổng Thống. Ông là một nhà giáo lão thành đáng kính. Ông là một người trung thực.

Nhưng rồi ông giao quyền Tổng Thống cho tướng Dương Văn Minh. Một vài người chúng tôi tin rằng tướng Minh có thể đạt được những thỏa ước hòa bình. Nhưng chúng tôi cũng nghĩ tình hình đang diễn ra là một bóng đen hắc ám. Chúng tôi tin rằng người Việt sẽ không còn tự quyết một điều gì. Bất cứ điều gì, chúng tôi tin chắc rằng, phải được quyết định sau bức màn siêu quyền lực. Người Mỹ, người Nga, người Tàu - chúng tôi tin chắc là thế - sẽ quyết định số phận của Việt Nam. Chúng tôi đã chờ đợi ngày này qua ngày khác mới thấy những điều họ đã âm mưu. Chúng tôi nghĩ một phần trong những âm mưu đó là người Mỹ sẽ ngưng cung cấp hàng tiếp liệu cho chúng tôi.

pic

Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ

Trong những ngày cuối cùng của VNCH nhiều lần tôi đã có nói chuyện với tướng Nguyễn Cao Kỳ. Và nhiều lần ông đã yêu cầu tôi làm đảo chánh. Ông nói: “Hãy cẩn thận. Người Mỹ đang bảo vệ Tổng Thống Thiệu. Đừng để họ biết kế hoạch của các anh”. Rồi khi tôi gặp ổng vài ngày sau đó, ổng lại yêu cầu tôi: “Khi nào thì anh cầm đầu cuộc đảo chánh? Khi nào thì đảo chánh?”. Tôi nói với ổng là tôi không muốn cầm đầu đảo chánh. Tôi hỏi ông ấy là ông có muốn đảo chánh không? Và ổng nói không, không muốn. Ông nói là ông nghĩ tôi muốn. Ổng quá cẩn thận. Ông muốn tôi cầm đầu đảo chánh để ông trở thành lãnh đạo mới của đất nước. Nhưng điều mà tướng Kỳ không thể nào hiểu được là tôi và binh lính của tôi sẽ không trung thành với ai cả. Chúng tôi chỉ trung thành với Tổ Quốc. Chúng tôi trung thành với Việt Nam, Chúng tôi yêu Việt Nam. Rất nhiều người lính chúng tôi đã chết cho Việt Nam. Họ đã chiến đấu và chết không vì bất cứ ai, mà cho Việt Nam.

Trong một cuốn hồi ký tướng Kỳ nói là tôi đã đến nhà ổng và nói là tôi sẽ trung thành với ổng bằng bất cứ giá nào. Ông nói tôi đã nói với ổng là người của Tòa Đại Sứ Mỹ đang đút tiền cho tôi để thăm dò ông cho Mỹ. Không có điều nào đúng cả. Không hề có ai đưa tiền cho tôi cả - đặc biệt là người của Tòa Đại Sứ Mỹ. Và tôi không hề có chuyện đàm phán nào với tướng Kỳ. Đọc nó rất buồn cười. Tại sao ổng lại bịa ra những điều này trong cuốn hồi ký? Ông moi những chuyện này ở đâu ra vậy? Có thể là ông đang nhắm tới một ai đó chớ không phải tôi. Ông không được bịa chuyện về tôi.

Gần trưa ngày 29 tháng Tư, tôi nhận một cuộc điện gọi từ cơ quan DAO nói rằng sẽ có một cuộc họp giữa Mỹ và các cấp chỉ huy của VNAF. Tôi qua cơ quan DAO với nhiều người nữa. Chúng tôi được đưa vào một gian phòng. Rồi người ta để chúng tôi ngồi đó một lúc lâu. Chúng tôi nghĩ Đại Sứ Martin hoặc tướng Homer Smith (Tùy Viên Quân Sự) hoặc ai đó sẽ thuyết trình một kế hoạch đẩy lui Cộng quân. Nhưng chẳng có ai thuyết trình cả. Không có ai thuyết trình cho tới xế trưa. Sau khi chúng tôi đi vào khu vực cơ quan DAO thì một người lính gác đã tước vũ khí của chúng tôi. Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đó. Rồi cuối cùng cũng có một người, mặc đồ sĩ quan, bước vào phòng và nói: “Đã kết thúc rồi, thưa tướng Minh. Một trực thăng đang đợi ngoài kia sẽ đưa ông đi”. Chúng tôi bước ra chiếc trực thăng. Nó đưa chúng tôi bay ra chiếc Blue Ridge ngoài biển Đông.

Một Đại Tá Không Quân Mỹ đang ngồi trên tàu với tôi. Ông ta ngồi kế bên tôi. Ổng khóc suốt chuyến bay. Ổng không nói được. Nhưng ông ấy đã viết gì đó lên một mảnh giấy rồi đưa cho tôi. Tôi đọc: “Thưa tướng quân, tôi rất tiếc”. Tôi vẫn còn giữ mảnh giấy đó cho tới ngày hôm nay. Tôi sẽ giữ mảnh giấy đó suốt đời. Tôi sẽ luôn nhớ tới chuyến bay buồn thảm ra chiến hạm Blue Ridge.

Đối với những người theo đạo Phật như chúng tôi, chúng tôi tin rằng thượng đế đã an bài mọi sự. Chúng tôi tin rằng chúng tôi phải chịu nhiều đau khổ trong cuộc đời này bởi vì kiếp trước chúng tôi đã tạo nhiều ác nghiệp. Tôi tin rằng trong cái kiếp trước mà tôi không nhớ nổi chắc là tôi đã phạm nhiều điều sai quấy. Đó là lý do tại sao chuyện ác lai này lại báo ứng với tôi và với quê hương tôi. Đôi khi chúng ta có thể cưỡng lại số phận nếu chúng ta hành thiện và chỉ làm những điều lương tâm sai bảo. Đó là những gì tôi đang cố tu thân. Tôi phải cố tu thân và làm những gì hợp với lương tâm.

Nhưng từ khi đất nước tôi sụp đổ, tâm hồn tôi đã hóa ra tan nát. Trong 20 năm qua thâm tâm tôi đã cảm thấy trĩu nặng nỗi buồn đau và trống vắng. Nó vẫn không phai đi. Tôi cảm thấy nó hằng ngày. Không một ngày nào trôi qua trong đời mà tôi không nhớ về Việt Nam.

Trung Tướng Trần Văn Minh

Nguồn: http://thanhnientudo.com/2014/12/25/su-that-doi-toi-trung-tuong-tran-van-minh/

 

Cảm tưởng về bài: “Sự Thật Đời Tôi” của Tướng Trần Văn Minh (Philong51)

BVCV vừa nhận được bài viết dưới đây qua góc nhìn trung thực từ một Đại Úy Không Quân- Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa., TVP (philong51) do Tình Hoài Hương chuyển tiếp cùng độc giả quý trọng. Xin đăng lại đây để rộng đường dư luận.

Thưa quý vị NT và các bạn thân kính,

Qua những gì mắt thấy tai nghe, tôi (philong51) xin có một vài nhận xét:

– Tham vọng chính trị của Tướng Trần Văn Minh ?

Nhân kỳ bầu cử TT “Độc Diễn” năm 1971, rất nhiều người không mấy “hài lòng”, hay bất bình về sự độc tài, -sự chèn ép- không cho bất cứ ai ra tranh cử Tổng Thống- của ông Thiệu.
Vào cuối tháng 8 năm 1971, cùng ba vị niên trưởng của PĐ 530, tôi nhận 1 Sự Vụ Lệnh ghi rằng: “Thừa khẩu lịnh của Trung Tướng TLKQ về trình diện ông gấp.”

Tại văn phòng BTL Tướng Minh thẳng thắn nói với chúng tôi chỉ có một câu:

– ĐM. Mấy vụ nầy tao không có biết nha. Tụi bây qua trình diện cụ Phó (Tướng Kỳ).
{(Xin lỗi chị THH, Tướng Minh có nickname “Minh Đù” ; vì mỗi câu nói ông thường dùng tiếng Đức, hoặc tiếng “Đan Mạch” ở mỗi đầu câu)} .

– Về vũ khí ?

Ngay sau khi 2 PĐ A-1 được bay lại, cùng với 11 anh em PĐ 518 ; tôi biệt phái Cần Thơ nửa tháng. Khi trở lại BH xế chiều ngày 19/4/1975, trong phi vụ thứ nhì, tôi than phiền về việc trang bị bom đạn trên phi cơ, các anh em bên Vũ Khí Đạn Dược cho biết:

– Mình gần hết bom rồi. Chỉ còn 1 loại bom MK-81 (250 lbs) nhỏ nhất nầy mà thôi.

– Chúng tôi biết chả có ông pilot nào ưa thích cả. Nếu như ông tìm được 1 trái bom nào lớn hơn như 500, 750 hay 1.000 lbs từ các kho bom BH, Long Bình, Gò Vấp, hay Thành Tuy Hạ, chúng tôi xin tự chặt hai bàn tay.

Thêm vào đó có sự giúp vốn của Tg TLQĐ III. Số là chiều ngày 19/4/1975, Tướng Huỳnh Bá Tính SĐT SĐ3KQ ra lịnh cho tôi và Đ/uý Đào Công Quận đem 2 phi tuần, gồm: 4 chiếc A-1 về TSN, và tạm thời ngủ nhờ ở BĐ F-5.

Ngay đêm đó phi trường BH bị pháo, dù rất mệt mỏi vì đã bay hơn 6 tiếng đồng hồ trong 2 phi vụ trước, Tr/uý Nguyễn Văn Chuyên cùng tôi cất cánh khẩn cấp, với niềm hy vọng giải vây phi trường BH. Mặc dù chúng tôi thấy rất rõ vị trí đặt đại bác 130 ly ở phía Bắc Tân Uyên – đang câu vào phi trường BH. Nhưng Tg TLQĐ III thân yêu của chúng tôi ngăn cản; không cho chúng tôi thả bom với luận điệu cố hữu: – Toạ độ đó là nơi đóng quân của quân bạn.

Giống như vào tháng 7 hay 8 năm 1972, ông đã từng dùng thủ đoạn nầy để mượn tay VC tiêu diệt KĐ 72CT. May nhờ hồn thiêng sông núi che chở, nên Căn cứ Pleiku không bị thiệt hại nhiều (nhân chứng còn sống: Đ/Tá Nguyễn Văn Bá cựu KĐT KĐ 72CT, SĐ II KQ).

Cũng vì biết số bom đạn cạn dần, sau khi hỏi ý kiến của anh Chuyên bay chiếc số 2, chúng tôi lần lượt đáp TSN an toàn với bom đạn lúc 4 giờ sáng ngày 20/4/1975 ; và 8 giờ tối ngày 28/4/1975 : sau khi thi hành phi vụ hộ tống đoàn Vũ Khí & Đạn Dược của Tr/tá Phan Văn Mạnh an toàn về Sài Gòn, Tr/uý Nguyễn Thanh Bá cùng tôi đáp với bom đạn ở TSN (vị chi chúng tôi đã save 40 trái bom).

Sáng ngày 20/4/1975, chúng tôi hay tin 1 kho bom ở BH bị trúng pháo và thành bình địa. Vì vậy chúng tôi phải di tản về TSN từ ngày 21/4/1975.

– Sáng sớm ngày 29/4/75 tôi không biết Tướng Minh có theo dõi trên tần số Hành Quân (Paris) hay không ? Chỉ có những người nghe trên tần số nầy mới biết được: mục tiêu mà anh Phùng và chiếc Tinh Long 07 oanh kích bằng đại bác 20 ly 6 nòng; chỉ là Tr/uý Thành nghi ngờ năm ba tên VC “định” cắt hàng rào kẻm gai mà thôi.

Ngoài ra tất cả mọi người đều nghĩ rằng: VC đang tấn công vào TSN, như kỳ Mậu Thân. Nhất là sau khi chiếc TL-07 bị trúng SA-7 và cắm xuống đất trong vòng rào phòng thủ, thì hầu như mọi người trong TSN đều hoảng loạn, chừng mươi lăm phút sau các phi cơ F-5, C-130, C-119, C47 v.v… lần lượt cất cánh bay đi.

– Trước đây một người bạn cho tin sáng ngày 29/4/1975 anh thấy Tướng Minh rời BTLKQ với vẽ khác thường, và anh nghi ngờ ông Tướng bị ai uy hiếp? Thêm vào đó Tướng Minh quên cả việc Đ/Tá Hoàng Thanh Nhã, cựu KĐT KĐ 23 CT đang chờ chỉ thị của ông ở ngoài phòng khách. (lời Đ/Tá Nhã nói với tôi chiều ngày 29/4/1975 tại Utapao).

Sau khi đọc bài của Tướng Minh, tôi mới hiểu được Tướng Minh bị người ta “lừa” và buộc ông phải rời “Command Post” của ông (BTLKQ ). Thêm vào đó, người ta còn tung tin thất thiệt, láo phét, nào là: Hai phi đạo bị hư hại nặng nề, xác chết đầy taxiways v.v…

Trước đó ông không hề ra bất cứ 1 lịnh lạc nào cả. Hoàn toàn không đúng như tên phóng viên kiêm sử gia vô liêm sĩ, bẻ cong ngòi bút người Tây mang tên Todd Olivier trong quyển sách “Tháng Tư Nghiệt Ngã” đã viết: “Tướng Minh đã ra lịnh tất cả phi cơ cất cánh”.

Cũng như xuyên tạc sự thật về phi vụ chống pháo kích của tôi sáng sớm ngày 29/4/1975, nhất là nhục mạ anh linh của các vị anh hùng vị quốc vong thân: Th/tá Trương Phùng, cùng Trưởng Phi Cơ của chiếc Tinh Long 07, Tr/uý Trang Văn Thành cùng PHĐ :

Trích dẫn dưới đây:

THÁNG TƯ NGHIỆT NGÃ (Olivier Todd – Dương Hiếu Nghĩa dịch):

Chương 16… 23 / https://baovecovang2012.wordpress.com/2013/03/06/cruelavril4/6/

Trích:

“Ngày 29 tháng 4 1975 :

Vào lúc 4 giờ chiều (hay 4 giờ khuya ??? PL51) pháo binh Bắc Việt càng bắn càng chính xác, tác xạ tập trung phần lớn vào các đường bay của phi trường Tân Sơn Nhất, Bộ Tổng Tham Mưu Miền Nam Việt Nam và Bộ Tư Lệnh Hải Quân . Ở phi trường thì các kho xăng kho đạn, xe vận tải, xe nhỏ quân sự hay dân sự bị trúng đạn đang bốc cháy khắp nơi. Bộ binh Bắc Việt không thể ở quá xa vì các quả đạn bách kích pháo và những hỏa tiễn phát nổ với ngọn lửa còn đỏ, và xanh lục. Có hai Thủy Quân Lục Chiến là Charlie McMahon và Darwin Judge bị tử thương ở vòng đai phòng thủ. Tướng Homer Smith và những sĩ quan cao cấp Hoa Kỳ bị hất tung lên khỏi giường ngủ. Có một số người trong số 1500 người Việt tỵ nạn đang ở trong nhà thể thao, đã bị thương. Một chiếc vận tải cơ C.130 bị trúng đạn khi vừa đáp xuống sân bay.

Trời sáng dần… Các phi công của những phi cơ F.5 và A.37 cuối cùng cất cánh lên được và bay đi luôn không trở lại. Các phi công nầy giống như những phi công còn muốn chiến đấu đều không điều động được phi cơ vì vướng hằng trăm binh sĩ Miền Nam đang nằm rải rác khắp các đường bay. Nhân viên của trạm kiểm soát không lưu không thể làm việc được . Một phi công của chiếc AC.119 đặc biệt bướng bỉnh vì không đúng nhiệm vụ mà cứ cất cánh bay lên đánh vào các vị trí cộng sản mà anh thấy rõ chung quanh Sài Gòn, trở lại lấy thêm bom đạn, bay lên nữa, và đến 6 giờ 46 thì anh bị một hỏa tiễn SA.7 bắn rơi . …

Tướng Nguyễn cao Kỳ lái chiếc trực thăng của ông ta lên, bay chung quanh Sài Gòn, ông thấy một pháo đội Bắc Việt đang tác xạ, mỗi phút một phát. Ông bắt liên lạc được với một đội Skyriders đang bay từ Cần Thơ về :
– “Đây Nguyễn cao Kỳ đây, phải tiêu diệt các pháo đội địch nầy.
– Nhận rõ, nhưng tôi chỉ còn có một quả bom, sĩ quan chỉ huy trả lời.
Đúng là giờ đã điểm, đối với những chiến trận danh dự không đáng kể !
5 giờ 45 giờ Sài Gòn:
Ông Martin đến tòa đại sứ . Lệnh cuối cùng của Tư Lệnh Không Quân Miền Nam Việt Nam :Tất cả các phi cơ còn trong tình trạng khiển dụng đều phải rời khỏi lãnh thổ Miền Nam Việt Nam “. (Hết trích)

o O o

Vì công đạo, vì sự thật của lịch sử, xin mọi người cùng tôi lên án tên phóng viên vô liêm sĩ đã bẻ cong ngòi bút, miệt thị KLVNCH nói riêng và QLVNCH nói chung.

Kính.
Philong51
Tháng 12 năm 2014

Nguồn: https://baovecovang2012.wordpress.com/2014/12/21/cam-tuong-ve-bai-su-that-doi-toi-cua-tuong-tran-van-minh-philong51/

 

up

AcDieu
Google Search:       
RFI
Nguoi_Viet
RFA
Quan_Su_VNCH
Quân Sử VNCH
Voa_tieng_Viet
msn
BBc_Tieng_Viet
Dan_lam_bao
Radio_VNHN

TIME