Mất gì thì mất bà ơi...
Hai cụ sum vầy bên con cháu
Tình già nầy sao dễ thương quá đi
Mất gì thì mất Ông ơi
Cầu xin đừng mất Ông Tôi nhà nầy
Bao năm trời đã an bày
Sớm hôm quanh quẩn đêm ngày có nhau
Mất gì thì mất không sao
Mất Ông ,nhà vắng trước sau , còn gì
Mất gì thì mất can chi
Chỉ xin đừng mất Ông thì.....không sao !
T.H
Mất gì thì mất bà ơi,
Miễn sao đừng mất cả tôi lẫn bà.
Bao năm êm ấm một nhà,
Quanh đi quẫn lại, chỉ bà với tôi.
Đêm nằm nhắc chuyện xa xôi
Nhớ thời thơ mộng của tôi với bà
Ngày xưa kiều diễm lượt là,
Ngày nay huơng sắc mặn mà dễ thương
Chuyện đời tan hợp lẽ thuờng,
Ngày nào còn thở... còn thuơng thật nhiều
“ Mất gì thì mất bà ơi
Xin trời để lại còn tôi còn bà
Nếu mà có phải đi xa
Để tôi đi trước còn bà đi sau
Mong bà đừng ốm đừng đau
Để tôi có bát cơm rau sớm chiều
Càng già càng quý càng yêu
Bâng khuâng lại nhớ ít nhiều ngày xưa
Mất gì thì mất bà ơi
Xin trời để lại còn tôi còn bà
Tôi bà nay tuổi đã già
Mà tôi vẫn sợ còn tôi mất bà”.
Theo lời anh Lục, người bố quá cố của anh tên là Ngô Bá Bàn (84 tuổi) và mẹ tên là Nguyễn Thị Huề (81 tuổi). Hai ông bà sinh sống ở thôn Lạc Trung, xã Dũng Liệt, huyện Yên Phong, tỉnh Bắc Ninh. Từ thuở đôi mươi, tình yêu của hai ông bà cũng được đơm hoa kết trái như bao đôi lứa khác. Lúc ấy, cụ Huề là một trong những cô gái Kinh Bắc xinh đẹp nhất làng, vừa hát quan họ hay vừa đảm đang nên được rất nhiều chàng trai để ý. Dù được nhiều người để ý nhưng cụ Huề lại động lòng trước cụ Bàn bởi bản tính thật thà, cần cù, chịu thương, chịu khó của cụ.
Cũng theo lời anh Ngô Bá Lục kể, "Thời gian qua ông hay tâm sự với các con là bố lúc nào cũng chỉ sợ mẹ chết trước. Ông cũng hay nói với bà như thế. Ông bảo, nếu tôi chết trước thì bà còn ở với các con được chứ bà mà chết trước thì tôi buồn lắm vì tôi không thể ở được với đứa nào. Bài thơ này ông viết thời gian gần đây".