AcDieu225
Co Vang Tammy

Free Hit Counters
Web Site Hit Counters

Acdieu

Tre già khóc măng non.

" Tre già lại khóc măng non.
 Lá vàng còn đó, lá non lìa cành !!!"
Chúng ta sắp đi vào tháng Tư đen. Tôi, cho dù rất lười biếng nhưng cũng cố gắng viết một bài ngắn cho cái ngày đau thương, tang tóc ấy. Tôi sẽ viết về bà Mười và cậu Tùng trong gia quyến của tôi. Bà Mười là cô út của mẹ tôi. Ông ngoại tôi là anh cả, ông có rất nhiều em nên đứa em gái út của ông còn nhỏ tuổi hơn con gái lớn của ông, là mẹ tôi đó. Bà Mười thuở nhỏ và mẹ tôi sống chung trong ngôi nhà từ đường có bốn đời (thế hệ) sống trong đó nên còn gọi là Tứ đại đồng đường, do vậy hai người rất thương yêu khắng khít nhau. Nói cho đúng thì ngoài tình cô cháu, họ còn có thứ tình bạn nữa rồi đến khi lớn lên hai người có chồng cũng cùng chung một quê tại xã Thiện Mỹ, tỉnh Sóc Trăng. Bà Mười cũng nhiều con như mẹ tôi, bà có tất cả là 4 gái và 2 trai. Ông bà Mười dời ra tỉnh lỵ sau nầy để cho hai cậu Tùng và Bền dễ dàng học lên nữa, chứ không như gia đình tôi dời ra tỉnh năm 1954. Tuy nhiên ông bà Mười vẫn còn giữ căn nhà ở Mỹ Hương (Tức là Thiện Mỹ cũ) cho ba cô con gái lớn ở, còn nhà ở Sóc Trăng thì gồm ông bà, một dì và hai cậu ở mà thôi. Vào ở nhà đó không bao lâu thì ông Mười qua đời, bà Mười đau buồn lắm nên ngày ngày thường đến chơi với mẹ tôi. Hai cậu Tùng và Bền nhỏ hơn tôi vài tuổi, nhưng rồi tất cả hai cậu cũng vào lính như tôi. Cậu Tùng thi trợt Tú Tài phải vào Đồng Đế Nha Trang học khóa Trung Sĩ tiểu đội trưởng. Cậu Bền được hưởng quy chế có mẹ già và anh trong đơn vị tác chiến nên được phục vụ ngành Cảnh Sát.
Tôi nhớ đâu vào một ngày nào đó vào cuối năm 1971, ngày đó cũng là ngày đầu tôi xuống “ca” bay và thời gian chừng lối 11 giờ sáng, tôi đang ngồi vắt chân ở phòng khách, nghe nhạc cassette và thưởng thức một filtre đen do tự mình pha lấy thì có hai ông bộ binh bước vào và hỏi:
---Xin lỗi Tr/u, (vì tôi còn mặc quân phục, tôi mới về tới nhà sau khi họp mặt học tập, sinh hoạt cùng phi đội trước khi đi phép) nhà nầy có phải là nhà của ông bà thân Tr/s nhất Phạm Thanh Tùng không?
Tôi hơi khựng, nhưng kịp nhớ ra Tùng đúng là tên cậu họ của mình nên đáp:
---Thật ra thì không phải nhà ông bà thân của ông Tùng, nhưng ông Tùng là cậu họ của tôi. Có chuyện gì không Thượng sĩ ?
---Ông Tùng mới tử trận cách đây hai hôm và quan tài được chở về đây, hiện đang đậu ngoài đầu hẻm.
Tôi nghe qua tá hỏa tâm tinh, cũng may có mẹ tôi ở nhà, bà đang cùng con cháu nội gái Huỳnh Mai nấu cơm trưa ở dưới bếp. Tôi gọi lớn mời bà lên xem bà tính ra sao? Bà rất đau buồn và quyết định: bảo tôi chở bà xuống cho bà Mười biết trước, đoạn bà bảo cháu H.Mai pha thêm hai ly cafée cho hai ông nhà binh và nói hai ông hãy chờ ở nhà, bà sẽ an ủi, dỗ dành bà Mười còn tôi phải trở về ngay để hướng dẫn chiếc xe Dodge-4 chở linh cữu cậu Tùng đem về nhà cậu. Ra tới đầu ngõ, tôi đã thấy chiếc Dodge-4 phía sau có một quan tài phủ quốc kỳ, còn anh tài xế đang "đía" với mấy người hàng xóm có tánh hiếu kỳ vây quanh để coi. Tôi ngừng lại, tắt máy, dựng xe lên và nói với mẹ là tôi cần về nhà một chút. Mục đích của tôi là dặn anh lính đi theo Th/sĩ, khi nào uống cafée xong, ra thay cho anh kia vào uống, xong tôi trở lại xe nổ máy chở mẹ tôi xuống nhà bà Mười. Nhà bà Mười cùng đường với nhà tôi, cách chừng 500 mét. Mới đầu mẹ tôi thăm hỏi nói vài chuyện bâng quơ gì đó với bà, sau đó vào thẳng vấn đề là cậu Tùng đã tử trận, hiện linh cữu được mang về đậu trước hẻm nhà tôi. Tôi nhìn rõ nét mặt bà Mười lúc đó, như đanh lại tái xanh, đôi mắt lạc lõng vô hồn, đôi môi run run, mấp máy nói thật nhỏ “ mẹ Luận nói cái gì vậy? Con tui dễ dầu gì chết, nó dám bỏ mẹ nó à !”. (bà Mười gọi mẹ tôi là mẹ thằng Luận, Luận là tên anh cả của tôi nhưng bà chỉ gọi tắt là mẹ Luận) bà vẫn thái độ phờ phạc ngơ ngáo đó, đến một lúc lâu chừng 7 phút bà mới tỉnh hồn lại, bà bắt đầu òa khóc một cách vật vã bên cạnh dì Ngân khóc kễ bù lu bù loa. Mẹ tôi thấy bà đã khóc được, đồng nghĩa là nỗi ấm ức cực độ đã xả bớt được phần nào nên bảo tôi: bây giờ con có thể về được, hướng dẫn chiếc Dodge-4 chở linh cữu của cậu về nhà.
Về đến đầu hẻm thì thấy có thêm một chiếc Jeep lùn nữa đậu sau chiếc Dodge, vào nhà thì thấy có thêm vài quân nhân nữa: một ông Tr/úy tên Trí (bạn học cũ của tôi), một nữ quân nhân và một ông lính nữa ăn mặc rất sạch sẽ, chải chuốt thì ra đây là dân phòng 5 Tiểu khu đến thăm viếng đây nầy. Cháu H.Mai là con anh thứ Tư của tôi, năm nay mới 14 hay15 tuổi gì đó, được anh chị tôi cho ở với Nội để Nội vui, đang đứng lớ quớ đó, ai hỏi gì thì trả lời nấy. Trí gặp tôi, hai thằng mừng lắm. Trí cho biết TK Vỉnh Long nhờ phòng 5 của Trí giúp đở, Trí hỏi tôi cần giúp gì không? Và tại sao ông Tùng lại lấy địa chỉ nhà nầy vậy. Tôi cho biết có lẽ nhà tôi dễ tìm thế thôi, còn cần giúp đở gì thì đến gặp thân mẫu của ông Tùng mới biết được. Vậy chúng ta đi nào. Trí mời tôi đi chiếc Jeep với Trí, còn chiếc Dodge chở quan tài theo sau.
Bây giờ nhà bà Mười cũng có 5,7 người hàng xóm đến giúp. Cậu Bền cũng được người hàng xóm đến báo tin nên xin phép Sếp về nhà. Chiếc bàn để ngồi uống nước, mọi khi đặt trước bàn thờ gia tiên, được đem ra ngoài hàng ba (hành lang). Tôi mời Trí và mấy người đi theo ngồi đở nơi đây. Tôi vào nhà để nói chuyện với mẹ và bà Mười, trong những người hàng xóm đó, thì có người giúp che phủ bàn thờ gia tiên bằng giấy hồng đơn trước khi đưa quan tài vào, có người kiểm soát cặp chân ngựa (A frame) cho thật vững chắc trước khi đặt quan tài lên đó, người thì khệ nệ mấy chậu sành cây kiển như: cao kiển, bùm sụm, ngũ trảo sẽ đặt vòng quanh quan tài cho đẹp mắt v.v…Mẹ tôi đưa ý kiến: chắc phải nhờ họ giúp một chiếc GMC để di quan, có thể chôn ngày mai vì hòm rương của nhà binh chắc là không tốt rồi không nên quàn lâu đâu. Bà Mười vẫn khóc tức tưởi nói với mẹ tôi rằng: “mọi việc do mẹ Luận định liệu, nghĩ cái gì tốt cho em nó thì làm, tui bây giờ rối lắm, chỉ muốn chết theo con mà thôi”. Nghe bà nói thế, mẹ tôi khóc, tôi cũng rươm rướm nước mắt nhưng cố giằng lại. Bây giờ mọi việc bên trong coi như xong, chúng tôi cần chừng 6 người đàn ông tương đối khỏe mạnh là có thể khiêng quan tài vào được, thì đã có: 3 ông quân nhân đưa quan tài về, ông đệ tử của Trí, Trí và tôi nữa là đủ bộ. Quan tài không nặng lắm, trung bình mỗi người phải nhấc chừng dưới 15 kg nhưng hơi khó lúc qua cửa cái thôi. Xong việc 6 người chúng tôi ra ngồi bàn nước phía ngoài nói chuyện. Tôi hỏi thăm ông Th/s thường vụ về cái chết của cậu Tùng. Ông cho biết tiểu đoàn của ông là địa phương quân đang hành quân vùng cầu Măng Thích, Tr/s Tùng dẫn tiểu đội mở đường bị trúng đạn ở ngực, chết liền tại chỗ, đó chỉ là toán nhỏ du kích của VC, sau đó đại đội xung phong lên, chúng bỏ chạy và lấy được xác của Tùng cùng 2 quân nhân khác nữa. Tôi hỏi ông thêm: vậy chớ khi nào các ông về lại Vỉnh Long? Ông đáp: Sự vụ lệnh chỉ cho chúng tôi đi về trong ngày thôi. Tôi nhìn đồng hồ tay thì thấy cũng gần một giờ trưa, chắc 3 ông nầy đang đói meo. Tôi móc bóp định biếu các vị nầy một ít tiền ăn trưa trước khi về, cậu Bền đứng gần đó nhanh tay đưa trước cho họ hai tờ con công (2.000$,00) và nói rất cám ơn họ. Họ đói tôi không biết đói sao, sáng sớm điểm tâm có đĩa cơm tấm bì và ly cafée bí tất ở tiệm nước Khoái Lạc Lâm mà chịu đựng tới giờ nầy là quá lắm rồi, tôi rủ Trí và hai đệ tử của Trí đi kiếm cái gì ăn nhưng họ từ chối, nói là tang gia bối rối thôi để dịp khác, tôi đành quá giang họ về nhà vậy.
Vô nhà, tôi thấy H.Mai đang ăn cơm một mình ở nhà sau, trên mâm cơm có 2 món tôi rất thích, đó là canh rau Tần ô (cải cúc) nấu với chả cá thác lác và cá rô mề ướp muối, sả ớt chiên dòn. Tôi định đi tắm rồi mới ăn, nhưng thấy thức ăn ngon chịu không nổi nên xáp vô ăn liền. Cô cháu gái buông đủa xuống vì đã ăn xong, sửa soạn đi học. Nó dặn tôi khi ăn rồi: Thức ăn còn lại cho vào tủ garde-manger còn chén đũa dơ thì bỏ vào thau ngâm nước, chiều về nó sẽ rửa. Bụng no lại được tắm mát, tôi thấy khỏe hẵn, thay đồ civil xong tôi nghĩ là mình nên đi mua cái gì cho hai bà cụ ăn mới được, nhất là mẹ tôi bà thường than phiền bà không ăn uống gì được trong những lần phải đi dự đám tang. Tôi khóa cửa, chạy xe ra chỗ bán bánh mì sandwich trước tiệm nước Đồng Khánh, góc đường hai bà Trưng để mua 2 khúc bánh mì jambon và vào tiệm mua thêm hai chai xá xị con nai (Phương Toàn) đổ vô bịt nylon đem đến cho hai bà cụ. Hai cụ nói cũng mới ăn xong, tuy nhiên mẹ tôi cũng lấy một khúc, bẻ đôi chia bà Mười một nửa để ăn thêm và hai cụ cũng lấy một bịt xá xị sẽ uống chung. Phần còn lại mẹ tôi bảo hãy ép cậu Bền ăn thêm vì bà thấy cậu ăn rất ít khi nãy. Trong nhà lúc nầy cũng có thêm người đến thăm, hai bà chị tôi đã có mặt, hai bà nầy rất thương bà Mười thường rước bà Mười về nhà chơi. Đặc biệt là có hòa thượng trụ trì chùa Long Hưng và một sư già nữa đang tụng kinh cầu siêu cho vong linh người quá cố. Bên ngoài mấy người hàng xóm đã giúp che xong một tấm bạt lớn tránh nắng và họ còn cho mượn hai bộ bàn tròn để tang chủ tiếp khách. Mẹ tôi và bà Mười kéo tay tôi ra bàn phía ngoài ngồi nói chuyện. Đúng như dự tính ban đầu là hai bà đồng ý sẽ an táng cậu ngày mai nơi đất chùa Long Hưng, tôi cho biết là rất tán thành ý kiến đó, tôi nói thêm tôi không tin tưởng lắm mấy cái hòm quách của  nhà binh, nếu lỡ bị xì hơi hay nhiễu nước vàng thì phiền lắm. Mẹ tôi hỏi thêm: Tr/u Trí có hứa giúp chi thêm không? Tôi trả lời cho mẹ và bà Mười biết: Trên đường đưa con về nhà, Trí có hứa giúp một GMC để di quan, sáng mai sẽ có một sĩ quan cao cấp đến đọc điếu văn vinh danh cho cậu và ban thưởng huân chương và huy chương gì đó. Còn phần mình, con nghĩ mình nên mướn đội đạo tỳ để chuyển quan tài lên xuống xe và hạ huyệt vì tay ngang dù có đông người cũng không làm được việc nầy đâu. Hai bà đồng ý và sẽ giao chuyện đó cho anh thứ Sáu của tôi lo, vì anh quen biết rất nhiều người.
Thế rồi trời cũng thương, mọi việc tiến hành tốt đẹp như dự tính, ngày hôm sau khoảng 2 giờ trưa lễ di quan tuy không rình rang nhưng rất tươm tất theo kiểu nhà binh: một chiếc GMC chở quan tài chạy trước theo sau là chiếc Jeep của Trí, hai Jeep Cảnh Sát, một Peugeot công xa và hơn một chục xe gắn máy đưa cậu Tùng về nơi an nghĩ cuối cùng. Mới hai ngày thôi mà tôi thấy bà Mười tiều tụy hẵn, bà khóc rất nhiều và ngất xỉu mấy lần, may là luôn có mẹ tôi bên cạnh an ủi mà bà mà còn như thế đó.
Hôm nay là ngày nghỉ cuối của tôi, mai lại lên “ca”, đám tang cậu Tùng đã xong ngày hôm qua. Thời gian chừng 9 giờ sáng, tôi tự pha cho mình một filtre cafée, ngã mình trên ghế salon, chân gát dài lên chiếc bàn thấp, rút thuốc ra hút. Máy cassette được vặn nhỏ volume, thật ra đầu óc tôi muôn ngàn điều nghĩ ngợi có thư thái đâu mà nghe nhạc. Tôi làm sao quên được gương mặt bà Mười thẩn thờ, tái xanh phờ phạc với đôi mắt lạc lõng vô hồn, người bà quằn quại, rã rời chết điếng dường như bên trong nội tâm đang có một cuộc giằng co cấu xé, điều đó khiến bà trầm lặng đến cái độ ngột ngạt sau khi nghe tin chẳng lành nầy. Bây giờ tôi mới ngộ ra một điều là khi gặp chuyện tận cùng đau khổ thì người ta là như thế đấy, chứ không phải vò đầu, bứt tóc khóc la om sòm như các tài tử điện ảnh diễn xuất đâu, họ đã "act" sai bét, thế mà người xem vẫn khen là hay. Rồi tôi thử tính nhẩm chỉ nội miền Nam thôi, từ khi có những chiến trường lớn bắt đầu năm 1958 đến năm 1971 nầy, thì có lẽ đã có gần hai trăm nghìn bà mẹ đau khổ tột độ giống như bà Mười vì mất con như thế đó. Mạng sống của con người nơi chiến trường rủi may như một canh bạc, nghĩ như thế, tôi lại thương tôi và những người bạn ngày ngày bay vào vòm trời lửa đạn, luôn luôn là kẻ đến chiến trường sớm nhất vì khi trái khói màu từ tàu C&C ném xuống nổ và phun khói ra để đánh dấu bãi đáp, chưa biết tình hình địch bên dưới là ra sao nhưng tức thì cặp võ trang phải lao mình xuống bắn phá khắp mọi phía, cốt là tạo một vùng an ninh, rộng chừng vài cây số vuông để đổ quân xuống an toàn. Và khi hành quân xong, chở quân về thì cũng cặp võ trang vẫn phải bao vùng cho đến khi người lính cuối cùng lên tàu và hợp đoàn cất cánh lên cao, vậy chẳng phải cặp võ trang là kẽ cuối cùng rời chiến trường sao? Sau khi đã chứng kiến rành rọt nỗi đau mất con là như thế đó, tôi bắt đầu nguyện: nếu số của mình là đoản mệnh, chỉ xin tàu bay của mình nên trúng loại đạn súng lớn hay hỏa tiễn để thân xác nầy được cháy thành tro bụi, khỏi phải phiền ai “tìm xác rơi”. Đơn vị trưởng sẽ nói với gia đình mình là mình mất tích trong một phi vụ nào đó, lúc đó mẹ mình rất đau buồn nhưng vẫn còn một hy vọng ngày nào đó con mình sẽ trở về (chắc là trong giấc chiêm bao của bà) vẫn còn hơn là về trong quan tài nằm phía sau chiếc Dodge-4, lúc đó mẹ mình làm sao chấp nhận được đây hỡi Trời?

                                                                                                                                                                                                                                                                                                   NGUYÊN  QUÂN.

                                                                                                                                                                                                           
Để tặng các bạn tôi: Ác Điểu, đã có một thời, ngày ngày phải bay vào vòm trời lửa đạn, vào ra sanh tử, sống chết có bên nhau.


AcDieu

Tin Buồn

2014

01-2014

02-2014

TIME