Tháng Tư Oan Nghiệt
Mỗi năm cứ đến ngày oan nghiệt!
Ta thấy lòng mình thêm đớn đau
Chí lớn tàn phai theo sợi bạc,
Nhìn phía trời Nam giọt lệ trào!
Ước gì trở lại dòng sông Hậu!
Tắm nước phù sa tẩy bụi trần,
Ghé bến Ninh Kiều bên chung đế
Ngất ngưỡng tao mầy đám bạn thân
Kể lại nghe chơi thời đánh giặc,
Phòng không tụi nó có ra gì.
Rocket ông phang cho bỏ ghét,
Mini-gun ông dũa chẵng còn chi.
Tháng Tư ôi - tháng tư oan nghiệt!
Trời đất âm u dạ thãm sầu!
Tàu đã đưa ta xa đất mẹ,
Tàu đã mang đầy những khổ đau!
Trời chẵng thương tình đành mất nước,
Làm thân lưu lạc có gì vui!?!
Một nửa đời qua trong tủi nhục.
Một nửa đời kia chắc ngậm ngùi!
Bạn bè dăm đứa đi biền biệt,
Mấy thằng ở lại thấy buồn hơn.
Đến lúc mình đi ai đưa tiển?
Xá gì đâu - giất ngủ cô đơn!!!
Phạm Văn Thế (72A - P Đ 225)